Âm nhạc Sư phạm phê phán

Khi tôi nghĩ lại về tất cả những điều rác rưởi tôi học trong nhà trường, thì quả thật việc tôi còn suy nghĩ được là một điều kỳ diệu.

— Paul Simon, Kodachrome

Chúng ta không cần giáo dục, Chúng ta không cần kiểm soát tư duy. Không cần lời mỉa mai đen tối trên giảng đường. Thầy giáo ơi, hãy tha cho bọn trẻ! Cuối cùng thì thầy cũng chỉ là một viên gạch trên tường mà thôi.

— Pink Floyd, Another Brick in the Wall part 2 (Một viên gạch nữa trên tường, đoạn 2)

Thế nhưng điều thú vị là tất cả những học sinh còn sót lại, những người tham gia thâu tiếng trong hợp tuyển bài ca của Pink Floyd đều thống nhất với nhau rằng họ không ủng hộ một quan điểm cực đoan như những tình cảm mà soạn giả biểu đạt trong bài ca này. [1]

Thầy giáo đứng trước lớp, nhưng không thể nhớ ra bài giảng. Những cặp mắt học sinh không chấp nhận những lời nói dối nhảy nhót trên bức tường mẹ kiếp. Thầy giữ nguyên sự điềm đạm, tôi đoán thầy sợ làm thằng ngốc. Học sinh ngồi đó tự mãn và lắng nghe vài lời cặn bã thầy học ở trường.

— Zack de la Rocha, Rage Against the Machine (Thịnh nộ với Cỗ máy), Take the Power Back (Giành lại Quyền lực)

Đây là một vài thí dụ về các nghệ sĩ soạn nhạc đã khám phá thế giới sư phạm phê phán. Nhiều nghệ sĩ khác nhau như Bob Dylan, Joan Baez, Public Enemy, System of A Down, Propagandhi, The Beatles, và Eminem được coi là nâng cao nhận thức phê phán và thách thức thẩm quyền trong một số tác phẩm của mình.